CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nhật Kí Chàng Lọ Lem


Phan_18

Đó là những tiếng động hỗn loạn khi Yuu và hắn giằng co nhau bên bờ vực. Cả 2 cứ lùi dần cho đến khi đứng sát mép vực. Cả 2 giằng co cùng khẩu súng và Yuu đẩy tôi ra khỏi Kento. Khi tôi chạy về phía Ryo thì bỗng 1 tiếng “đoàng” vang lên.

Họng súng hướng về phía tôi, Kento muốn giết tôi. Cảnh sat và Ryo há hốc mồm. Như 1 thước phim quay chậm, Yuu buông hắn ta ra và lao về phía tôi.

Trong phút giây nguy hiểm đó, tôi cảm thấy 5 ngón tay Yuu bấu vào vai mình và xoay tôi ra phía sau hắn. Ryo chạy nhào đến bẻ tay Kento và cảnh sát thì còng tay hắn. Thời gian như chạy chậm trước mắt tôi…..

Thân người Yuu đổ xuống ngay cạnh tôi và hắn ko cử động nữa. Lúc nãy khi giằng co với tên kia, Yuu đã lãnh 1 phát đạn vào đùi rồi, nhưng hắn vẫn nén đau……

“Anh hai!!”

Em trai của Yuu chạy đến và lật Yuu lên. Hắn ta nhắm mắt, cái áo sơmi trắng của Yuu đã ướt thẫm 1 màu….đỏ. Nhưng lần này ko phải máu của cô gái kia…..là máu của Yuu….máu của Yuu…….

Tôi quì xuống cạnh bên hắn. Tôi mở to mắt nhìn hắn……Anh cử động đi Yuu, đừng nằm im như thế….. Mở mắt ra đi, đánh tôi đi, chọc ghẹo hay làm gì đó đi….

“Đây chưa chết, làm gì ghê thế ^”^ “

Tiếng hắn chợt vang lên. Yuu đưa bàn tay nhéo má tôi đau điếng. Vừa lúc Yuu cố ngồi dậy thì xe cấp cứu cũng vừa tới và họ đưa hắn tới bệnh viện.

“Ryo, đưa cậu ấy về!”

“Không, tôi đi với anh”

Hắn ko cho tôi theo xe cấp cứu. Bắt Ryo lấy xe riêng đưa tôi về.

“Yuu!”

“Về đi nhóc, tôi chưa chết được đâu ^_^”

Tôi chạy theo và chui luôn vào xe nhưng hắn bảo dừng lại và bắt tôi xuống.

“Nhưng anh….”

“Nhóc àh, …..về đi em, mai đến thăm.”

Yuu thì thầm khi dùng tay kéo đầu tôi xuống

“Nhóc mà ko xuống xe là tôi giận đấy, đừng lo cho tôi”

“Uhm….”

Tôi gật đầu và xuống khỏi xe cấp cứu. Ryo gọi điện thoại bảo người đến lấy xe của Yuu về, còn cậu ta dùng xe riêng đưa tôi về. Trong lòng tôi bây giờ rộn lên cảm xúc rất lạ, tôi……đang lo cho Yuu.

Về nhà, tôi chẳng làm gì được ngoài việc nằm dài ra úp gối lên mặt. Tại sao Yuu đuổi tôi kia chứ, tôi có lỗi mà…. Chính tôi đã lôi kéo hắn vào chuyện này…. Tôi đã làm hại Yuu…… 63

64 “Hi anh yêu, bọn trẻ đã xử lý xong “cuộc chiến” của chúng nó ^_^”

Yuuhi nói với Shuichi, bò ra khỏi chăn bật tivi lên. Bản tin mới nhất là về sự sụp đổ của Kozo – tập đoàn khá lớn, và đưa tin về lệnh bắt giữ Kozo Kento

“Em hài lòng quá nhỉ?”

Shuichi ngáp, cố gắng ngồi dậy. Về nước gần 1 tháng rồi vẫn chưa thích nghi giờ giấc được. 7h tối mà buồn ngủ cứ như 1,2h sáng.

“Hài lòng chứ! Nhưng con trai bé bỏng của em đã lãnh 2 phát đạn. Nó dám bắn con em”

“Thôi em ơi, Yuu cũng lớn rồi. Với lại…chả phải em ưu ái thằng bé Ryo hơn hay sao?”

“….Yuu cũng là con em. Lần này nó đã có công giúp em “rửa” cái vụ “quê” lần trước!”

Yuuhi nói và hồi tưởng lại chuyện cách đó 2 tuần. Khi mà ông bị Yui (bố của Kento) chơi 1 cú quê cả mặt. Shuichi nhìn người yêu lắc đầu, nếu Yuuhi đã bị chọc trúng chỗ ngứa 1 lần thì người có cái gan trời ấy sẽ nhận lại 10 lần, Cách đây 2 tuần có 1 vị nguyên thủ quốc gia khác đến thăm. Vị thủ tướng ấy tiếp người lãnh đạo của các tập đoàn tư bản lớn để đàm phán về hợp tác kinh tế. Thời gian tiếp là từ 8h30 đến 11h30 AM và buổi chiều nhưng Yuuhi lại đến vào lúc 8h PM. Ông đi cùng Ryo với tư cách trợ lý, nhưng đến lúc vào đàm phán thì ông lộ diện.

Mục đích của Yuuhi là khai thác và mua từ ViệtNam để lọc do VN không có nhà máy lọc dầu. Ngược lại sẽ bán dầu về VN theo giá thấp hơn và bán nhiên liệu vào trong nước cũng với giá đó để ổn định giá.

Yuuhi đã thuyết phục được họ suy nghĩ về việc đó. 9h30’ ông bước ra khỏi phủ thủ tướng thì……báo chí ở đâu vây đầy trước cổng. Sao họ biết chuyến viếng thăm này??? Chỉ có các thành viên của hội đồng quản trị biết. Vậy là có cài người vào nội bộ côngty.

Ryo tháo cái áo vest ra chụp ngay lên đầu Yuuhi bởi vì ông chưa bao giờ xuất hiện từ 25năm nay. Họ chặn hết các lối vào bãi đậu xe nên ông ……ko chuồn được!

“Chào ông, có phải ông là chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của S.M.E?”

Im lặng đi

“Chúng tôi đưa tin về cuộc viếng thăm nguyên thủ quốc gia bí mật của S.M.E”

Cái đài truyền hình nhiều chuyện >”

“Ông ta đã không lộ mặt lâu lắm rồi. Hay tại…..già nua xấu xí?”

Nhịn….. ^”^

“Chắc giữa S.M.E và bên Miami có hôn ước hay gì đó mà họ mới có đủ khả năng lên giao dịch với “ông hoàng chứng khoáng”. Nghe đâu Yuuhi là tình nhân của bà Reika vợ ông Shuichi?”

Máu lên đến cổ….. ^”^

“Shuichi cũng giấu mặt lâu lắm rồi! Chắc sợ bị cái tin “cắm sừng” làm hạ danh tín”

Nhịn ^”^

“Nghe đâu Yuuhi đang triệt hết mọi đường làm ăn của Yui. Nhưng làm dựa trên “tình cảm” thì nhục nhỉ!”

Máu lên đến não rồi ^”^

“Thôi đi!”

Sau 15’ im lặng, 1 tiếng hét lên cùng sự cộng hưởng với micro đang chĩa vào Yuuhi và Ryo làm mọi tiếng xì xầm chợt im bặt. Rồi lại vỡ òa như tổ ong.

“Ông ta lên tiếng rồi!”

“Mấy người im lặng đi >”

Im

“-Thứ nhất, tôi ko tuyệt đường làm ăn của Yui, không độc quyền cung cấp nhiên liệu.

– Thứ 2, tôi và S.M.E có thể lên sàn giao dịch với Shuichi là do có đủ điều kiện và khả năng không phải hôn ước, quan hệ tình cảm gì ở đây hết!

– Thứ 3, tôi không có quan hệ gì với bà Miami Reika. Shuichi cũng chả phải sợ gì mà ko dám cho các người quay film chụp hình, muốn thì có thể đến LyLy – Biệt thự tím mà tìm ông ta >” – Thứ 4, các người có đủ tỉnh táo không mà bảo Hamamoto Yuuhi này già nua xấu xí?”

“Nếu ko thì ông hãy ra mặt đi!”

“OK!”

“Bố! Bình tĩnh bố ơi >”

Ryo ngăn cản Yuuhi, nhưng ông cương quyết bỏ cái áo vest che mặt xuống. Đây là lần đầu tiên họ thấy ông sau 25 năm ẩn mặt. Tiếng máy ảnh và máy thu hình vẫn hoạt động nhưng mọi tiếng nói thì đã tắt hết. Đơn giản là họ bị shock.

“Mãn nhãn chưa?”

Yuuhi bực bội nói và 1 cách tự động, họ dãn ra, nhường đường cho ông đi lấy xe và về.

…………………

10h45’

Yuuhi bước vào nhà trong cơn tức giận sôi sục. Ông đi vào phòng riêng và dập cửa xong ko khóa

“Píp!”

Yuuhi bật tung hết cửa sổ và mở tivi lên

“Khốn thật!”

Ông lên tiếng chửi và ném cái remote vào tường khiến nó bị vỡ ra 0_o. Họ đưa tin sớm hơn những 15ph >”

“Anh về đấy à?”

Tiếng 1 phụ nữ vang lên nhỏ nhẹ sau lưng ông. Giọng bà nhẹ tựa lông hồng nhưng nghe nặng như chì và đầy mỉa mai. Yuuhi quay lưng lại nhìn người phụ nữ đó = 1 nửa con mắt đầy vẻ bất cần.

Đó là 1 người phụ nữ trông rất trẻ. Gương mặt thanh tú và làn da sáng của một cô gái hơn 20 nhưng thật ra đã 48t rồi. Người phụ nữ đầy cao quí trong bộ đầm đen, đeo 1 chuỗi hạt trai đen và tóc vấn cao…. Hamamoto Akie, mẹ của Yuu và Ryo.

“Anh đang bị Yui gây áp lực?”

“Không!”

“Yuuhi ah! Anh đang tức giận đấy!”

“Uh! Thì sao?”

Yuuhi gạt phăng đi và nhìn Akie, 1 cái nhìn mang hình lưỡi dao

“Ok, ok tôi ko nói nữa ^^ “

Cũng như Shuichi, tình cảm của Yuuhi với vợ ko tốt lắm. Họ có vợ để che giấu bản chất thật sự và có vợ cũng để có con.

“Thằng Yuu đâu?”

Ông hỏi Akie, bà ấy vừa định đi ra khỏi phòng. Họ ko ngủ chung 1 phòng vì sự tự do của cả 2

“Nó ko về nhà cả tháng rồi. Lúc trước thì bỏ nhà đi 6 tháng liền, về ở được vài tuần lại đi du lịch gần cả tháng trời. Nó vừa về nước hồi cuối tháng 9 xong lại đi nữa rồi!”

“Sao ko kêu con về?”

Yuuhi nói, dường như cơn giận của ông đã xẹp bớt. Khi về nước, ông đã đến Apollo và nghi là Yuu đã đóng đô ở đó, đúng thật!

“Con anh mà, anh bảo nó chứ tôi đâu có bảo được. Người cha tồi như anh đã làm hỏng cả thằng Yuu lẫn Ryo!”

“Hahaha….. sao cô lại trách tôi? Chả phải lúc đầu cô đã cá cược với tôi là 2 đứa bé sẽ ko như thế mà? Thua rồi phải ko?”

“Anh đúng là đồ vô trách nhiệm!”

Akie nói, bà khẽ hừ 1 tiếng. Bà yêu Yuuhi nhưng thừa biết ông ko thuộc về mình. Và bà còn dính líu đến gia tộc này cũng nhờ 2 đứa con. Akie ko thể li dị chồng, lấy chồng theo chồng, ko được về nhà. Với lại giàu sang phú quí cũng thích chứ.

“Chả phải tôi đã nói rồi sao? Cha mẹ sinh con trời sinh tính, ko thể ép được, cô phải chấp nhận thôi!”

“Giống như tôi đã chấp nhận anh hả? Trời sinh tính hay anh làm chúng nó như thế?”

Akie nói và liếc nhìn màn hình tivi. Yuuhi dám cho báo giới thấy mặt, ông ta gan thật.

“Nghe nè Akie ^^, có những điều ông trời muốn con người ko cưỡng lại được. Nhưng, có những điều con người muốn…..chỉ trời mới cản được thôi!!”

Đấy, lại là câu đó, bà hiểu Yuuhi quá mà. Akie ko có quyền hành gì với Yuuhi cả, nghe thế thì phải im lặng thôi. Yuuhi cười, nhưng là nụ cười đe dọa, bà gật đầu rồi lui ra ngoài, để yên cho chồng nghỉ ngơi. Lúc sanh bé Ryo, bà đã lỡ cá cược với Yuuhi và giờ bà đã thua…. Akie đã mất Ryo, nay mất luôn Yuu, nó ko thèm ở nhà….Ryo được lòng bố hơn nên rất ít giao tiếp với mẹ, coi như mất. Còn Yuu…tự tay bà chăm sóc nó giờ nó cũng đi……

“Chúng nó lớn cả rồi….”

Bà ngước nhìn 2 tấm ảnh lớn để trong phòng mình. Con đã lớn như cánh chim rời tổ, vì cái niềm tin ấy, bà vẫn có thể gượng sống đến bây giờ. 64

65 Ring…….ring……….reng……….reng

Tiếng chuông báo thức réo ầm cả lên

“Tít!”

Tôi ngồi dậy, tắt chuông rồi nằm xuống tiếp. Đó là thói quen cố hữu của tôi và ko bỏ được. Nhưng chợt nhớ ra 1 điều quan trọng hơn, tôi lại ngồi dậy…. Sáng nay tôi có thể vào thăm Yuu, vì hắn ta mà tối qua tôi trằn trọc mãi.

“Dậy nào!”

Tôi vươn vai, cách khởi đầu 1 ngày mới khỏe mạnh và đầy may mắn. Tôi nhanh chóng thu xếp rồi đón xe điện. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến bây giờ là thăm Yuu……

…………

“Bệnh nhân Hamamoto ở phòng 507”

Cô y tá nói với tôi như thế. Còn tốt bụng dẫn luôn đến tận cửa phòng. Tôi cảm ơn cô nàng và cười, cô ta cũng….. cảm ơn tôi??? ^^” rồi ngượng ngùng chạy đi. Trước cửa phòng 507 có 2 nhân viên bảo vệ, họ yêu cầu tôi trình giấy tờ 0___o

“Cám ơn! Cậu có thể vào!”

“Sao lại khó thế?”

“Ah, ông Yuuhi bố trí chúng tôi bảo vệ cậu chủ ko cho ai vào. Nhưng cậu chủ Ryo dặn chúng tôi khi nào cậu Kuraichi Masako đến thì cho vào, nên chúng tôi mới yêu cầu giấy tờ xác minh, xin lỗi nếu làm phiền”

“Ờ, ko có gì 0_o”

Vượt qua cửa ải, tôi bước vào phòng. Căn phòng sặc mùi thuốc sát trùng, cũng may là cửa sổ mở nên cũng đỡ mùi. Yuu nằm trên giường và còn ngủ. Cái tủ bên cạnh có đặt 1 lọ hoa Lys và một đóa cúc đại đóa.

Tôi nhìn đồng hồ, mới 7h15, ai mà còn đến sớm hơn cả tôi. Tò mò, tôi đến gần cái tủ và thấy 2 mẩu giấy:

“Yuu, mau khỏe nhé!” – Hiroshi”

“Thằng ngốc mà cũng có lúc vào viện àh? Mau mau ra khỏi bệnh viện đi nha – Shiho”

Họ đã biết rồi. Còn gởi hoa đến sớm hơn cả tôi. Lys tím là của Shiho và bó hoa mấy chục ngàn Yen kia là của Hiroshi. Yuu vẫn còn ngủ, phía trên tay còn cắm 1 sợi dây truyền nước biển…..

Tôi lấy ghế ngồi xuống cạnh cái giường và nhìn Yuu. Hẳn là hắn phải trải qua 1 ca phẫu thuật lớn, hắn tưởng tôi ngu lắm sao? Vết đạn vào ổ bụng rất nguy hiểm và…..tôi đã lo hắn sẽ ko chịu nổi.

“Nghịch quá!”

Tiếng hắn vang lên khi tôi dùng tay véo má của hắn 1 cái.

“Véo coi anh còn sống không!”

“Còn sống nhăn răng ra đây nè ^__^”

Hắn nói và cười, cố ngồi dậy nhưng tôi cản

“Anh cứ nằm đi, mới mổ xong không nên cử động nhiều!”

“Cám ơn ^_^”

Yuu lại nói và cười nham nhở.

“Cười cái gì?”

“Vì cậu đã lo cho tôi!”

Lại tiếp tục cười. Nhưng tôi ko cảm thấy điều đó là khó chịu. Ngược lại, tôi im lặng 1 lúc vì câu nói của Yuu.

“Anh là đồ ngốc!”

“Sao cơ? Tự dưng kiu tui ngốc, ko biết ai mới ngốc à nha!”

Tôi biết hắn móc và chọc tôi, nhưng tôi ko có cảm hứng để bốp chat lại.

“Lần trước là vụ của Nguyên, cũng may là ở VN thì chỉ bị trầy xướt. Còn bây giờ là nằm viện, bộ sướng lắm hay sao mà cứ khoái dấn thân vào nguy hiểm?”

Yuu ko trả lời ngay, hắn thở dài và đợi 1 lúc lâu sau mới nói.

“Cậu có biết tại sao ko?”

“Không, không nói sao biết?”

“Uh, vậy tôi nói nha. Vụ của Nguyên là lý do đặc biệt. Tôi có thể bỏ 2500USD mà chỉ tiếc 1 tẹo, nhưng trong cái balo có cái ĐTDD S-fone, đó 1 một vật kỷ niệm ko cái giá nào có thể trả được.”

Câu trả lời của Yuu làm tôi cảm thấy xốn ngang. Yuu đã vì 1 kỷ vật của Nguyên mà chấp nhận nguy hiểm.

“Sao anh biết đó là kỉ vật?”

“Masako ko thấy hả? Nguyên xài 2 cái điện thoại, 1 cái xài, còn cái kia mang theo làm gì? Đặc biệt cậu ấy nâng niu, nó là vật đã kết nối Usami và cậu ấy với nhau.”

“Uhm…. Anh là người tốt thật đấy!”

Tôi nói khẽ nhưng Yuu lại cười rũ ra và hắn nói 1 câu khiến mọi thứ đổ sụp ^”^

“Tôi cứu cậu vì cậu còn nợ tôi, 50 triệu chứ ít hả? Chủ nợ có bổn phận bảo vệ con nợ, ko thể để thất thoát tiền!”

^”^ đang nghĩ tốt cho hắn thì chính hắn đã làm tiêu tan mọi suy nghĩ đó trong tôi.

“Phải rồi, 50 triệu Yen thì gấp 6 lần 2500USD đổi ra tiền Nhật”

“ờ đúng ^__^ Với lại tôi còn lãnh 1 viên đạn phải nằm viện nữa. Trả nợ tôi đi!”

“Ờ, cùng lắm là làm nô lệ thêm 2 năm thôi. Việc quái gì phải sợ anh?”

“Cậu nói đó nha. Vậy….cậu làm người iu của tui đi. 3 tháng thôi sẽ sạch nợ ^__^”

“Cái gì??? 0___o”

————–

Huhu…..cái mồm chết tiệt. Tại lỡ miệng mà tôi phải làm người yêu của hắn rồi. Lý do tại sao chỉ làm 3 tháng thì hắn ko nói cho tôi biết. Chỉ yêu cầu tôi từ giờ đến hết tháng 1, làm người yêu của hắn. Thời gian tính từ tháng 11, sau khi Yuu xuất viện……

………….

Khoa tim mạch – BV Đa Khoa

Phòng 301 – Bệnh nhân Hamamoto Yui

Yuuhi tìm ra cái bệnh viện mà Yui đang điều trị. Từ sau khi Kento bị bắt và mất sạch tài sản, Yui lăn ra ốm, lên cơn nhồi máu cơ tim luôn.

“Yui, mi khỏe chứ?”

Yuuhi bước đến và ngồi cạnh giường, chào hỏi người bệnh liệt giường như thế là khiếm nhã, nhưng Yuuhi ko muốn nói tử tế.

“Anh thấy mà!”

Yui đáp lại, hơi thở khó nhọc.

“Sao trông mi già thế! Lẽ ra mi phải trẻ hơn thế này chứ?”

“Tôi ko phải như anh….”

Yui nói, dừng lại để thở rồi nói tiếp.

“Tôi cũng đã trung niên từ lâu. Ko có được sung sướng như anh để giữ mãi tuổi trẻ”

Yui bé hơn Yuuhi 3tuổi, cùng tuổi với Akie

“Được, ta đến để giúp đỡ mi, ko phải để gây chiến. Dù sao cũng có tí máu mủ, Yuuhi này ko phải kẻ tàn ác!”

“Anh giúp tôi…..cái gì cơ?”

“Yuu đã nhờ luật sư xin giảm án còn 10năm tù giam, lẽ ra là 15-20 năm đấy. Nếu cải tạo tốt sẽ được xét xử lại. Ngoài ra, 1,5 tỉ là ½ tài sản của mi sẽ quay về với mi để lo an dưỡng tuổi già. Nhớ để 1 phần cho thằng Kento đấy nha!”

“Anh…..sao lại thế?”

“Nó cũng là cháu ta, với lại….mi còn 1 đứa con nữa phải ko?”

“…..Tôi xin anh, thằng Kento là đủ ồi, đừng hại nó, nó vẫn còn đi học!”

“Ta sẽ giúp nó có 1 cuộc sống đầy đủ. Ta ko có làm gì hết, Yuuhi này thề danh dự. Sao, đồng ý chứ?”

“…..”

“Quyết định đi”

Yuuhi hối thúc Yui. Sau 5’ im lặng, Yui nhắm mắt gật đầu. Yui hiểu hơn ai hết cãi lại Yuuhi ko có kết quả tốt đẹp gì cả. Còn 1 đứa con, đành phó mặc.

“Tốt lắm.”

Yuuhi mỉm cười hài lòng và bước ra khỏi phòng

…………….

“Hôm nay theo tôi về nhà được ko?”

Yuu gọi tôi lên phòng giám đốc sau giờ làm việc và hỏi ý tôi xem có thể đi với hắn ko?

“Chi dzậy?”

“Cứ đi rồi biết!”

Yuu nói và kéo tôi đi, độc tài thế thì còn hỏi ý làm gì. Vừa bước lên xe trời chợt đổ mưa, cái mui xe của Yuu có dịp bật lên làm cho khoảng trong xe thu hẹp lại. Yuu nói bâng quơ lan man về công việc, ko tập trung vào cái gì hết. Mưa tháng 11 là chuyện hiếm có, và cơn mưa làm tôi thêm lạnh. Hắn đưa tôi đi ăn tối rồi mới rẽ về nhà. Nhà của Yuu là cái nơi tôi chỉ đến đó mới 1 lần hồi mới biết Yuu. Nhưng đến cũng ở ngoài sân chứ ko vào nhà, chả biết hôm nay hắn dắt tôi về nhà có ý gì?


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
The Soda Pop